Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

Tôi đang sống được bằng nghề


Tôi đang sống được bằng nghề

Đạo diễn Nguyễn Quang Dũng cho rằng những bộ phim của anh làm đều thành công về doanh thu và khán giả đến rạp xem phim của anh ngày càng nhiều
- Phóng viên: Anh nổi tiếng là đạo diễn mát tay về doanh thu cho các nhà sản xuất phim. Thắng về mặt doanh thu chưa hẳn là một tác phẩm thành công về chuyên môn. Anh có thật sự hài lòng mỗi khi xem lại tác phẩm của mình?
- Đạo diễn Nguyễn Quang Dũng: Không chỉ là chuyện doanh thu, với bộ phim Những nụ hôn rực rỡ, tôi hài lòng về cả chuyện nghề. Ở thị trường VN, phim ca nhạc luôn được xếp vào hạng mục khó, thậm chí là hoang tưởng bởi thể loại phim này luôn đòi hỏi cao về đầu tư chất xám và công nghệ. Dẫu Những nụ hôn rực rỡ còn có những ý kiến nhận xét trái chiều và chẳng là gì so với phim ca nhạc của thế giới nhưng với lượng khán giả đã đến rạp như trong thời gian qua, rõ ràng chúng đã làm được điều khán giả mong muốn.
Đạo diễn Quang Dũng bên người đẹp Minh Hằng - diễn viên chính trong phim Những nụ hôn rực rỡ. Ảnh: D.K

Sinh năm 1978, đạo diễn Nguyễn Quang Dũng thuộc thế hệ những đạo diễn trẻ đang rất sung sức hiện nay của điện ảnh Việt. Làm đạo diễn chương trình ca nhạc, video clip, phim truyền hình... nhưng tên anh được nhắc nhiều ở điện ảnh. Tốt nghiệp loại ưu Trường Cao đẳng Sân khấu - Điện ảnh TPHCM vào năm 1999, đạo diễn Nguyễn Quang Dũng tạo dấu ấn với khán giả qua bộ phim đầu tay Con gà trống, chuyển thể từ tác phẩm văn học của cha mình, nhà văn Nguyễn Quang Sáng. Bộ phim này đoạt được giải thưởng Văn học - Nghệ thuật TPHCM 2000-2003. Thời gian gần đây, cái tên Nguyễn Quang Dũng đến gần hơn với khán giả qua các bộ phim: Hồn Trương Ba da hàng thịt, Nụ hôn thần chết, Giải cứu thần chết, Những nụ hôn rực rỡ,...
- Anh có chấp nhận khi ai đó cho rằng thành công đó có bắt nguồn từ yếu tố may mắn, vì khán giả đến rạp xem phim của anh với đầy sự tò mò?
- Đó là điều không thể phủ nhận ở thị trường điện ảnh VN. Nhưng giả sử, bạn chỉ trưng lên bàn ăn những món ăn tồi tệ thì hỏi ai là người dám đụng đũa? Hẳn nhiên, tôi cũng nghe rất nhiều ý kiến về phim của đạo diễn Nguyễn Quang Dũng: nó “a- ma- tơ”, thậm chí là nhảm nhí, được thực hiện với mục đích duy nhất là đáp ứng nhu cầu của thị trường. Nói chung phim của tôi là thị trường. Nhưng với tôi, phim thị trường mới cần phải có những đạo diễn có nghề, người có thể hoạch định được dự án của mình một cách chính xác về kinh phí, về phản hồi của khán giả và về doanh thu. Nhìn những bộ phim tôi đã từng làm, rõ ràng chúng đều làm được những điều đó. 

- Liệu những điều đó có đủ để công chúng và người trong giới thừa nhận Nguyễn Quang Dũng là một đạo diễn có nghề không?
- Nếu đánh giá trình độ của một đạo diễn bằng những giải thưởng thì quả thật tôi chưa có. Nhưng con đường mà tôi đang đi diễn ra đúng với những gì tôi đã hoạch định. Đây không phải là thời điểm tôi phải đoạt được giải thưởng này hay được tôn vinh với danh vị nọ. Tôi đang làm những điều mà điện ảnh VN cần. Minh chứng cho điều đó là những bộ phim của tôi làm đều thành công về doanh thu và quan trọng hơn là lượng khán giả đến rạp xem phim của tôi ngày càng nhiều. Về bản thân mình, tôi hài lòng với các phim mình đã làm. Tôi sống được bằng nghề, điều mà hầu hết các đạo diễn trước đây không có. Chẳng phải tôi đã thành công hay sao?

- Dường như anh chưa cho khán giả thấy những gì thật sự mới mẻ, những đột phá của anh trong những tác phẩm do anh đạo diễn?
- Khi tất cả mọi thứ đều ổn định mà chính xác hơn là đầy đủ, người ta mới bắt đầu nghĩ đến những điều khác biệt. Tôi phải sống được với nghề mới mong nghĩ đến những thể nghiệm. Nền công nghiệp điện ảnh Hollywood cũng thế thôi, phim độc lập (với những thể nghiệm rất khác biệt) luôn được sinh ra từ một nền điện ảnh phát triển. Thị trường điện ảnh VN chưa đạt đến giai đoạn phát triển nên tôi cứ làm hết sức trong khả năng của mình và điều kiện của điện ảnh VN.

- Anh bảo mình hài lòng về tất cả những phim đã làm. Có thật vậy không?
- Bộ phim Hồn Trương Ba da hàng thịt là bộ phim kém nhất trong những bộ phim mà tôi đã làm, nhưng kể cả với bộ phim kém nhất, tôi vẫn thấy hài lòng. Đơn giản là nếu tôi cứ ngoái đầu lại để tặc lưỡi mà tiếc thì có làm gì được nữa đâu. Tôi không tiếc nhưng những gì mà tôi chưa làm được ở phim trước sẽ được khắc phục ở những bộ phim sau đó. Tôi cũng có khát khao riêng, rằng những bộ phim của tôi đều nhận được sự đồng cảm của khán giả. Dẫu vậy, làm được điều này không phải là dễ dàng bởi câu nói 9 người 10 ý không bao giờ sai. 

Tính đến thời điểm hiện tại, bộ phim Những nụ hôn rực rỡ  do đạo diễn Nguyễn Quang Dũng dàn dựng đã thu về hơn 14 tỉ đồng. Hiện nay, mỗi ngày, bộ phim vẫn đạt doanh thu 400-500 triệu đồng từ phòng vé. Với Nguyễn Quang Dũng, đó là một thành công ngoài mong đợi.
- Nếu thẳng thắn nhận xét, đánh giá về mình, anh sẽ phác họa một Nguyễn Quang Dũng như thế nào?
- Không ít lần tôi tự hỏi tôi có tài năng hay không và câu trả lời của tôi là không. Tôi chỉ là một người có năng khiếu về làm phim, chút khôn ngoan đủ để thuyết phục nhà sản xuất chịu lắng nghe tôi nói về việc sẽ làm gì trong điều kiện nào, thời điểm nào,... và có trách nhiệm để phim tôi làm ra phải có hiệu quả cao nhất trong điều kiện có thể. Tôi luôn hiểu được rằng  nhà sản xuất có tồn tại thì đạo diễn mới tồn tại. Thật ra, trong điều kiện của nền điện ảnh VN hiện nay, chỉ cần có 3 yếu tố đó là tôi đã có thể xây dựng tên tuổi của mình. 

- Anh là người nói thẳng. Đó có thể là điều bất lợi cho một người làm nghệ thuật như anh?
- Ai thương tôi họ sẽ hiểu những gì tôi nói, còn ai ghét tôi thì dù tôi có nói theo ý họ, vẫn không thay đổi. Điều quan trọng nhất là tôi chỉ nên nói thẳng, nói thật vì mọi người chỉ cần nghe những gì thật nhất. Nói thật còn là cách tôi tôn trọng chính mình. 

- Dường như anh cũng đang vướng vào trào lưu “ê kíp đạo diễn-diễn viên”, chỉ có một gương mặt duy nhất trong phim của anh?
- Ê kíp ra đời bởi chúng có thể tạo nên niềm tin và cảm xúc cho những người cùng một nhóm. Khi các cộng sự hiểu và tin tưởng lẫn nhau, chẳng phải phim có xác suất thành công cao hơn hay sao? Tôi cũng muốn tạo nên những điều mới mẻ nhưng thử nhìn lại thị trường điện ảnh VN,  quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chừng ấy gương mặt, chúng tôi không có nhiều sự lựa chọn. Tuy nhiên, điều quan trọng hơn là tôi biết phim mình cần những gì và ai là người có thể đáp ứng được yêu cầu của tôi. 
- Anh có nghĩ mình sẽ làm tiếp phim ca nhạc không?
- Chắc chắn là có nhưng tôi cần một khoảng thời gian nữa, ít nhất là 2 năm để không giẫm lên dấu chân của mình. Trước mắt, tôi sẽ làm một phim hành động, gồm 2 phần, một phần chiếu Tết và một phần chiếu vào mùa hè.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét